nếu một ngày tôi chết
Nếu một ngày nào đó bạn thất nghiệp Những biến cố cuộc đời Cuộc đời chúng ta nhất định sẽ có lúc xảy ra những biến cố lớn hoặc nhỏ. Đó là điều không ai mong muốn, trông đợi hay thậm chí chỉ là nghĩ tới cả. Nhắc đến biến cố, trong ta chắc hẳn toàn dâng lên cảm giác sợ hãi, lo lắng và bất an khủng khiếp.
Translations in context of "NẾU NGÀY MAI TÔI CHẾT" in vietnamese-english. HERE are many translated example sentences containing "NẾU NGÀY MAI TÔI CHẾT" - vietnamese-english translations and search engine for vietnamese translations.
Thuộc phe dân làng. Vào đầu trò chơi, chọn một người chơi. Nếu trong trò chơi, người chơi này chết, đứa trẻ hoang dã trở thành Ma sói. Người cha của sói. Thuộc phe sói. Một lần trong trò chơi, nhân vật này có thể biến một nạn nhân của sói thành Ma sói. Sói lớn xấu xa
Nếu Không Debut Tôi Sẽ Chết. Debut hay đi đời, debut hay chết! Ryu Gun Woo, một sinh viên năm 4 vẫn tận hưởng cuộc sống thường nhật của mình, đột nhiên, thức giấc từ đêm say, cậu ngỡ ngàng phát hiện ra mình đã quay trở về nhà quá khứ 3 năm trước.
Nếu như có một vị thần chết xuất hiện và báo hiệu cho tôi biết: chỉ trong vòng 24 giờ nữa thôi cuộc đời tôi sẽ kết thúc, bạn có muốn biết tôi sẽ phản ứng thế NẾU NHƯ NGÀY MAI TÔI CHẾT. By admin Tháng Sáu 5, 2022 Đọc Không có phản hồi 5 Mins Read. Share.
Rencontre En Ligne Film Streaming Vf. Một bản kết quả trắc nghiệm tâm lýTừng sống chung với trầm cảm suốt 5 năm, đến khi vượt qua, tôi mới nhận ra rằng nếu mình không đưa tay ra, chẳng ai có thể nắm được tay mình mà kéo lên người thường nhầm lẫn trầm cảm và buồn bã là chung kiểu trạng thái tinh thần, để rồi bỏ qua một vấn đề nghiêm trọng cần được giải quyết dứt điểm - trầm cảm, trầm trọng hóa một trạng thái tinh thần đơn thuần - nỗi cảm là một trạng thái tâm thần bất thường, diễn ra trong thời gian dài và gây rối loạn tâm lý, ảnh hưởng đến sức khỏe, tinh thần, nhận thức và hành vi. Nó tiếp cận tôi một cách chậm rãi, từng ngày. Ban đầu chỉ là đôi chút vấn đề nhỏ, không dễ nhận dần thu mình vào suy nghĩ của bản thân, không tìm được người để nói ra những gì cần nói. Không ai lắng nghe tôi. Tự tách mình với mọi người, tôi dần dần ngại đám đông, sợ việc bị chỉ trích, phán xét, sợ bị thất bại, sợ cả những cuộc gọi điện từ gia đình. Những tiếng nói vô hình trong đầu luôn thúc giục tôi phải làm gì đó để khiến mình đau, hủy hoại bản thân, rằng tôi phải chết nghĩa về sự tồn tại của tôi chính thức bị cộng đồng này khước từ. Đó là lần tôi cảm nhận rõ rệt nhất về sự đứt kết chẳng còn là tôi nữa. Tôi chẳng kiểm soát được cảm xúc và suy nghĩ của đến khám ở Viện Sức khỏe tâm thần, Bệnh viện Bạch Mai Hà Nội. Cầm kết quả trắc nghiệm tâm lý, bác sĩ thông báo tôi bị tâm thần phân liệt phi biệt định, một chứng bệnh tâm lý do các hormone trong cơ thể giảm quá đột ngột và chỉ dừng lại ở hạn mức thấp, các hormone không đủ để tôi có thể có những cảm xúc tích cực hay bình thường như những người hai cách để giải quyết đống hỗn độn đó. Một là mở lòng ra với ai đó. Hai là chết rất muốn chọn cách thứ xăm đầu tiên của tôi là ký tự morse l-i-v-e nghĩa là sống.Lúc chênh vênh giữa sự sống và cái chết, tôi nghĩ đến nhà mình, đến những người tôi yêu thương, đến khóm hoa sau nhà chưa nở, những nơi tôi chưa đi, những điều tôi chưa làm, lời cảm ơn chưa kịp tôi chết như thế này, ngày mai mẹ tôi sẽ ôm thân hình bé nhỏ của tôi vào lòng mà khóc nức nở. Bố quay lưng giấu đi đôi mắt đỏ hoe. Phần đời còn lại, họ sẽ dằn vặt vì không giữ được tôi. Nếu tôi chết như thế này, tôi sẽ không tha thứ được cho mình, vì tôi dám chắc, tôi và các bạn, sống đến ngần này, vẫn còn rất nhiều điều chưa một lần cố gắng làm hết sức, vẫn còn nhiều điều xứng đáng để được nối tiếp vào ngày bắt đầu nói chuyện với gia đình nhiều hơn. Tôi trình bày thẳng thắn suy nghĩ, và tôi nhận ra so với việc mong muốn mình thành đạt, bố mẹ quan tâm nhiều hơn tới việc tôi sống có khỏe không, ăn có đủ bữa và ngủ còn ngon giấc? Thì ra những áp lực trước đó chỉ là do bản thân mình tự đặt lên mình rồi bắt mình gồng gánh. Tôi nhận ra càng muốn làm việc lớn, càng phải có chỗ dựa. Gia đình chính là chỗ dựa vững chãi không còn để tâm quá nhiều tới những điều tiêu cực quanh mình. Một ngày có 24 tiếng, 8 tiếng để ngủ, 8 tiếng đi học, 8 tiếng còn lại dành cho mọi người. Thế giới có đến hơn 7 tỉ người. Tôi phải dành chút thời gian quý báu còn lại cho những người xứng bỏ ngoài tai lời của những người chỉ muốn dìm mình dành thời gian cho những điều tích cực hơn, đọc sách, học ngoại ngữ, gia tăng giá trị bản thân, học cách mỉm cười thật nhiều mỗi ngày. Tôi nhận ra việc yêu thương chính mình quan trọng đến nhường đến sau cùng, nếu buổi tối hôm đó tôi chết đi, có lẽ bây giờ tôi sẽ chẳng thể biết được cuộc sống của mình sẽ hạnh phúc nhiều như thế bạn biết đấy, nếu bản thân mình không đưa tay ra, chả ai có thể nắm được tay bạn mà kéo lên cả.
Ca khúc Nếu Một Ngày do ca sĩ Hồ Lệ Thu thể hiện, thuộc thể loại Nhạc Trẻ. Các bạn có thể nghe, download tải nhạc bài hát neu mot ngay mp3, playlist/album, MV/Video neu mot ngay miễn phí tại Bài hát Nếu Một Ngày - Hồ Lệ Thu Nếu, nếu một ngày không có em Thì niềm cô đơn dài như năm tháng Như mùa thu chết như lá khô rơi Nếu, nếu ngày ấy mình đừng quen nhau Thì ngày nay có đâu buồn đau Những khi mình xa nhau có đâu buồn đau Nhớ, nhớ một chiều em đến thăm Ngoài trời mưa trời mưa không dứt Con đường trơn ướt em đến thăm tôi Nhớ, nhớ ngày ấy mình cầm tay nhau Nhìn hạt mưa ước mơ Ngày sau sẽ không còn mưa rơi, sẽ không còn mưa rơi Thôi niềm thương ấy xin trả cho người Vì ngày mai tôi sẽ xa rời kỷ niệm, đành xa rời mãi Trên, trên con đường sóng gió ra đi Vì làm trai tôi đành lỗi hẹn Những niềm tin sẽ không xa rời, sẽ không xa rời Nếu, nếu một ngày không có tôi Thì người yêu ơi đừng quên tôi nhé Xin đừng giận dỗi, xin hiểu cho tôi Nếu, nếu ngày ấy mình đừng yêu nhau Thì ngày nay có đâu buồn đau Những khi mình xa nhau có đâu buồn đau
Nằm dài trên giường, đến việc trở mình thức dậy uống một ly nước cũng cảm thấy quá khó khăn. Hôm nay là ngày gì mà cả bầu sống thu gọn qua ô cửa sổ đã đóng kín, ngăn ánh nhìn ra bên ngoài. Mình còn biết làm gì hơn đây ngoài việc nhìn trân trân vào bức tường. Ôi sao có lúc mình buồn chán thế này. Nếu ngày mai mình chết, di chúc cuối cùng để lại cho những người mình yêu thương là gì? Để lại gì cho gia đình và cho đời? Mình không cần phải khuếch đại tất cả chúng lên bởi lẽ mình nào có gì hiện hữu gía trị mà gửi tặng lại họ chứ? Mình chỉ là một kẻ vô sản, đã được nhận quá nhiều đặc ân từ cuộc sống mà vẫn chưa có cơ hội đáp trả. Nếu ngày mai mình chết, còn đây là lần cuối cùng mình còn được nói, mình sẽ nói gì bây giờ đây? Mình có muốn gửi lời xin lỗi đến những kẻ tội nghiệp đã trót ngây dại tin yêu mình để giờ đây mình lạnh lùng ra đi như một sự phản bội. Mình có muốn nói lời cám ơn đến gã lữ hành đã ghé chân dừng lại ngang qua nhà để kể cho mình nghe thật nhiều phép màu chỉ có trong cổ tích. Ôi cuộc sống này mình vẫn còn quá nhiều nợ nần mà sao mình đành giũ áo ra đi. Nếu ngày mai mình chết, công ơn sinh thành còn đó chưa kịp đáp trả, giấc mơ còn đó mình còn chưa trọn câu ước nguyện, quyển sách dang dở vẫn còn bỏ ngỏ chưa ai một lần đọc qua. Ôi nếu ngày mai mình chết, sao trả hết được tất cả mà nhẹ nhàng buông xuôi. Mình còn lại gì giữa đời sống nhân gian này? Mình chỉ có sự chân thành? Mình đã chẳng cần gì hơn nữa ở cuộc sống này ngoài sự chân thành phải cho nhau. Mình không muốn lấp đậy chúng bằng son phấn. Cuộc đời mình đã mải miết ngồi viết những điều ấy, như một dòng suối chảy âm thầm. Mình không biết là đã viết ra cho ai đọc, hay là viết cho chính mình. Một cuộc đời ngồi viết không tiền nên nghèo xơ xác. Những ngày tuyệt vọng đã qua vì thứ mình viết ra không ai thấu hiểu. Mình chỉ mong một ngày nào đó có người sẽ hiểu hơn về mình, về cuộc đời của một người viết sách yêu tự do và sự chân thành. Mình còn mừng một điều, trong những cơn buồn dai dẳng thường trực, mình còn có được tự do, tự do ngồi viết những điều ý nghĩa và làm tròn đầy cho nó bằng các câu văn của mình. Những áng mây của cuộc đời người con gái đã trôi qua, cuộc sống thực tế đã lấy đi tất cả, nhưng mình ngang nhiên kiêu hãnh vì mình vẫn còn đủ dũng cảm để viết lên một đời sống thực tế, đó là tất cả những gì đẹp đẽ nhất còn lại trong cuộc đời mình. Mình không còn muốn sống nhưng cũng chẳng muốn tự tử. Chết đi thì được gì nào? Vậy nên mình sẽ làm một con ma đói ở giữa nhân gian. Mình cần một chút Đà Lạt để được sống, xin cho tôi một chút Đà lạt. Mình cần một chút Đà Lạt se lạnh, trùm mềm quá đầu mỗi đêm rét, đốt lên một điếu thuốc và vay mượn một chút bình an. Mình cứ nghĩ mãi về con đường đất đỏ dẫn lối vào quả đồi nơi mình sống, nghĩ mãi về ông già vẫn đẩy xe rùa mỗi chiều chở cỏ về cho bò ăn luôn tươi cười hỏi thăm mỗi khi trông thấy mình lang thang một mình trên đồi. Mình nhớ tiếng mưa rơi lộp độp trên mái tôn mà mình vẫn chăm chú lắng nghe mỗi khi cơn mưa đổ. Những lá thư viết vội trong quán vắng cà phê chỉ để gửi vào nỗi nhớ hư vô. Mình đã gặm nhấm nỗi cô đơn đó trong từng ngày tháng đơn độc đã qua và bây giờ vẫn tiếp tục nỗi nhớ da diết đó về một Đà Lạt mà mình đang phải cách xa. Huế đã đổ mưa rất lớn sau bao ngày nắng nóng kéo dài triền miên, và để ăn mừng cho chuyện đó, mình đã mặc áo mưa chạy lòng vòng khắp các con đường với khao khát uống trọn cả cơn mưa. Có lẽ Huế vẫn buồn muôn thuở, giống như mình. Ở đây mình chẳng còn nhìn thấy gì ngoài đôi mắt người tình xưa vàng vọt bơ vơ. Mình cần một đôi mắt với một màu khác của chàng trai đêm nào ngồi gãy đàn cho mình hát. Mình thèm một hơi ấm bên ánh lửa anh đã đốt lên. Mình làm gì để sống bây giờ? Mình không đòi hỏi gì hết mà vẫn cứ thấy mình tham lam. Mình chỉ cần một cây bút, một tờ giấy tinh khôi để có thể viết kín lên đó. Mình cũng cần một điếu thuốc, ôi mấy hôm nay không có lấy một điếu cho vào phổi và thậm chí mình đã vô tâm đến mức lãng quên người bạn thân thiết. Thật là có lỗi, mình đúng là bậy bạ. bậy bạ hết sức. Làm sao mình có thể quên đi người tình bao đêm chăn nồng đầu gối tay ấp. Mấy hôm nay là ngày gì mà thấy chẳng khác gì hỏa ngục? Mình không bao giờ sống bình thường được. Sung sướng thế này, ăn ngon, mặc đẹp. Xung quanh mọi người khiến mình cười tươi kiểu này thì làm sao mình sống được? Hạnh phúc thế này mình chẳng viết được gì ra hồn. Viết văn đối với mình chẳng khác gì việc sống mỗi ngày, muốn làm gì thì cũng phải tự nhốt mình vào mấy câu chữ. Nhưng giờ chỉ là sự lặp lại của việc ăn ngủ vui cười. Cuộc rượt đuổi giữa mình và những câu chữ, ôi đau đớn thay là cái xác chết vẫn cứ nằm chình ình ra đấy chẳng chịu biến khuất mắt. Giờ bắt mình bịt cái khăn trắng trên đầu ngồi canh xác chết, trông chừng mấy gã loạng choạng đang bước đi lảo đảo xung quanh cỗ quan tài. Mình cũng muốn biến mình thành cái xác nằm trong cỗ quan tài. Mình đang muốn viết gì thế này? Mình không biết nữa? Thực sự hôm nay mình không còn muốn viết nữa. Không còn muốn sống nữa. Không còn muốn tự tử nữa. Mình không sợ chết. Nhưng giờ cũng sợ chết. Đời có người khôn kẻ dại, nhưng xin đời đừng biến mình thành kẻ ngu muội u mê, đừng để nỗi sợ hãi xâm chiếm lấy linh hồn. Ôi cuộc đời tôi van xin người. Ngày mai tôi vẫn còn muốn thức giấc. Tác giả Ni Chi *Featured Image darkmoon1968
Nếu ngày mai tôi chết, hôm nay tôi sẽ gọi tên những người tôi yêu thương, nói lời cảm ơn với họ và mỉm cười ra đi Nếu ngày mai tôi chết đi thì sao nhỉ?Nghe có vẻ thật ngờ ngẩn bởi vì tôi còn đang sống sờ sờ ở đây, nhưng cuộc sống mà, chúng ta luôn chuẩn bị trước cho đủ điều nhưng lại hiếm khi chuẩn bị tâm lý trước cái chết của mình. Cuộc sống xoay vần, không ai tự tin nói trước được điều gì với sinh mệnh của kẻ đang sống và nói về cái chết nghe thật lạ tai và nói gở quá, nhưng thật sự trong chúng ta ai cũng đã từng nghĩ tới cái chết của chính mình, chỉ là không dám đối diện, hoặc hình ảnh đó vừa thoáng trong đầu thôi đã bị ta gạt phăng đi. Nào dừng một chút thôi để nghĩ về cái chết, nếu như ngày mai tôi chết thì tôi sẽ làm gì đây? Tôi quyết định rằng ngày mai tôi sẽ tận hưởng một ngày trọn vẹn nhất có thể. Mỗi hoạt động hằng ngày như đánh răng, rửa mặt, ăn cơm, hay chỉ là thở thôi, tôi sẽ cố gắng để ý thật kĩ nhưng việc đó, để khắc sâu những cảm giác khi mình làm những việc tưởng chừng như là bản năng có sẵn, hay được lập trình một cách máy móc. Cảm nhận từng hành động, hơi thở để biết rằng khoảnh khắc này tôi tồn mai tôi sẽ cười nhiều hơn, đối đãi tốt với những người, những vật tôi nhìn thấy và chạm vào. Bạn thử nghĩ xem, nếu chỉ có một ngày để sống thì chắc tôi cũng không còn tâm trí để hối tiếc, oán hận hay đau khổ vì bất cứ thứ gì nữa. Nếu chỉ có một ngày, tôi sẽ chẳng quan tâm mình là ai? làm gì? tiền có bao nhiêu? … Hóa ra khi người ta sắp chết, những thứ vật chất mà ta kiếm tìm bấy lâu cũng không còn ý nghĩa gì lẽ, thứ ý nghĩa nhất đối với ta lúc này đó chính là gia đình, những người ta yêu và những người yêu ta, cuối cùng việc rời khỏi thế giới này, thứ mà ta có thể mang đi là hoài niệm, tình cảm mà thôi. Nếu có một ngày để sống, tôi sẽ tìm và gặp những người tôi thân yêu để cảm ơn họ, để nói với họ rằng họ có ý nghĩa như thế nào đối với cuộc đời tôi. Gọi tên họ và nói lời cảm ơn đó là lời tạm biệt nhẹ nhàng và thanh thản ngày mai tôi chết, tôi sẽ chẳng bận tâm đi tìm ý nghĩa của cuộc đời mình nữa, tôi sẽ chẳng bận tâm đến việc ai nghĩ gì về tôi vì vốn dĩ sự có mặt trên cuộc đời này của mỗi người tất yếu là có ý nghĩa rồi, không cần cất công đi tìm đâu cả, nó ở ngay đây nguyên vẹn và tôi chấp nhận nó. Tôi sẽ không phán xét rằng mình đã có được gì? Làm được gì? Mà chỉ đơn giản tôi chấp nhận con người mình, nhớ lại những hồi ức đã đi qua và quý trọng con người mình hiện tại. Cái chết khiến con người ta sống dễ dàng với nhau và cho đi nhiều hơn. Thử nghĩ mà xem nếu ngày mai tôi chết tôi chắc hẳn sẽ chẳng so đo tính toán với những người tôi ghét, ngược lại tôi sẽ chúc họ có 1 đời bình an và hạnh phúc vì suy cho cùng con người ai mà chẳng có lỗi lầm, ngay cả chính bản thân tôi cũng đâu thể nào tự tin rằng mình luôn đúng. Vì thế, tính toán, so đo làm chi nữa khi mình chẳng còn trên đời, tha thứ có phải thanh thản hơn mai tôi chết, tôi sẽ mang những thứ giá trị nhất đem chia sẻ với tất cả mọi người, với những món quà nhỏ đó chỉ mong có ích đối với người ở lại. Đúng vậy, khi chết con người mở lòng và cho đi nhiều biết bao nhiêu, cho đi những thứ tưởng chừng lúc sống đánh đổi nghàn vàn cũng ôm khư khư. Cái chết đâu phải là việc đau buồn ngược lại nó giúp mình nhận ra giá trị của cuộc mai tôi chết, tôi sẽ dũng cảm hơn bất kì khi nào hết trong cuộc đời, tôi sẽ làm, sẽ nói những điều mà trước nay tôi không dám hay ngần ngại thực hiện nó. Tôi sẽ tỏ tình với người tôi thương bấy lâu, tôi sẽ ăn một món ăn mà trước đây tôi không dám, tôi sẽ bày tỏ tình yêu thương của mình với người thân… Hóa ra cũng lạ đời, chỉ khi nào ta chết, ta mới có dũng khí làm những việc thường ngày ta không dám nói tới chứ huống gì thực hiện. Vậy sao không dũng cảm ngay từ lúc này, ngay bây giờ nhỉ?Và nếu ngày mai tôi chết, có lẽ tôi sẽ đón nhận nó một cách vui vẻ nhất. Vốn dĩ sống chết của vạn vật đã được định sẵn, thứ gì trên đời này sinh ra thì tất có chết đi, nó chỉ là 1 vấn đề có hai mặt, chỉ là ta không thể quyết định cái chết của mình đến sớm hay muộn mà thôi. Có lẽ, tôi sẽ không ngần ngại cái chết nhưng điều tôi lo lắng sẽ là những người ở lại vì tôi mà đau lòng. Nhưng nghĩ lại thì có vẻ tôi lo lắng vô ích rồi. Con người dù có đau lòng đến mấy thì nỗi đau đó cũng sớm phai nhạt. Chưa kể, vòng xoay cơm áo, gạo tiền, mối quan hệ xã hội sẽ cuốn con người ta đi, người ta sẽ chẳng đủ thời gian mà nghĩ tới sự ra đi của ta nhiều hơn ta nghĩ. Thật sự chúng ta không quan trọng như chúng ta nghĩ. Vậy nên, người ở lại sẽ sống tiếp cuộc đời của họ, ta không cần phải bận tâm nhiều đến vậy! Nếu ngày mai tôi chết, tôi sẽ sống trọn vẹn 1 ngày và lên giường đi ngủ, đó là một cái chết an lành và đẹp nhất.“mỗi sớm mai kia khi mọi thứ trong đời bỗng hóa thành hư vô, chỉ mong vẫn có thể nở nụ cười mãn nguyện bởi mình đã sống những ngày trọn vẹn” – trích – “ Rồi một ngày cuộc sống hóa hư vô”
– Sự sống và cái chết thật quá mong manh ! Nhiều lúc buồn tôi lại nghĩ biết đâu ngày mai tôi sẽ chết và nếu ngày mai tôi chết. Đã có bao giờ bạn tự đặt câu hỏi “Nếu ngày mai tôi chết tôi sẽ ra sao?” chưa? Nếu ai đã đặt được câu hỏi đó vào mỗi ngày thì người đó không những sẽ có được một cuộc sống hạnh phúc, an lạc mà còn mang lại niềm vui cho tất cả mọi người. Nếu ngày mai tôi chết……………….mọi người thân trong gia đình tôi chắc sẽ vô cùng đau đớn vì dù không nói ra thì tôi cũng biết họ rất yêu quý tôi. Mà chắc rằng người đau đớn tuyệt vọng nhất là bố mẹ tôi -hai người yêu thương tôi nhất. Nếu ngày mai tôi chết………………liệu bạn bè tôi có đến đông đủ để tiễn tôi ra đi?Những người bạn thân thiết của tôi có cảm thấy mất mát,buồn đau khi tôi ra đi mãi mãi?Những người bạn ghét tôi vì những hiểu lầm nho nhỏ có bỏ qua cho tôi mà đến tiễn biệt? Nếu ngày mai tôi chết………………..liệu có một ai đó sẽ khóc vì tôi?Một người mà hiện tại tôi có thể không biết rõ. Nếu ngày mai tôi chết……………….tôi muốn nói với bố mẹ tôi rằng Bố mẹ hãy tha thứ cho những lỗi lầm mà con đã mắc phải,những lúc con ngang bướng,những lúc con ốm đau làm bố mẹ phiền lòng suy nghĩ dù con biết là bố mẹ luôn rộng lượng tha thứ cho con mọi chuyện và vì bố mẹ luôn yêu thương con. Nếu ngày mai tôi chết………………..bạn bè ơi ! hãy tha thứ cho những lúc dù vô tình hay cố ý tôi làm các bạn buồn,hãy bỏ qua cho tôi những hiểu lầm nho nhỏ và hãy coi tôi mãi là một người bạn của các bạn. Nếu tôi chết ai là người rơi lệ Ai là người phủ mảnh vải niệm cho tôi Ai là người đau lịm cả bờ môi Vành tang trắng ai cài lên mái tóc. Nếu tôi chết ai là người bật khóc Ai là người thổn thức mãi vì tôi Ai là người sẽ nguyện ước chia phôi Sẽ nhớ mãi về một người bạc phước Nếu ngày mai…. cuộc đời ai biết được Sẽ có người ” phí nước mắt vì ta.. ?!” Sống làm chi để lúc phải đi xa Người chẳng nhớ, chẳng thương dù một phút Mà lẽ đời, có ai nào đâu biết Sống vì người, người ắt hẳn vì ta Hãy sống sao giữa trời đất bao la Sẽ có kẻ khóc thuơng người quá cố Nếu ngày mai tôi chết…………………tôi mong tro của tôi sẽ được rắc xuống biển bởi tôi yêu biển và tôi cũng muốn nhờ biển đem linh hồn tôi đi chu du mọi nơi cho đến khi tôi siêu sinh vào kiếp khác. Nếu ngày mai tôi chết………………….nếu có kiếp sau và trong kiếp sau ấy tôi vẫn được làm người thì tôi mong ước vẫn là con của bố mẹ tôi dù đôi khi thật tội lỗi trong thực tại những lúc tức giận tôi không muốn điều đó xảy ra. Nếu ngày mai tôi chết…………………..nếu có kiếp sau và trong kiếp sau tôi vẫn được làm người thì tôi vẫn muốn làm bạn với những người bạn trong kiếp này vì những người bạn của tôi thật tuyệt vời dù đôi lúc họ làm tôi buồn hay giận dữ. Nếu ngày mai tôi chết…………………..nếu có kiếp sau và trong kiếp sau tôi vẫn được làm người thì tôi mong ước sẽ nhớ mãi những niềm vui của kiếp này còn xóa hết đi những nỗi buồn . Nếu ngày mai tôi chết…………………..nếu có kiếp sau nhưng trong kiếp sau tôi không thể làm người thì tôi mong mình sẽ được trở thành một con chim bồ câu trắng hoặc một đám mây để có thể tự do bay lượn trên bầu trời. Nếu ngày mai tôi chết…………………..điều đó khiến tôi trân trọng ngày hôm nay. Nếu ngày mai tôi chết……………………cũng có thể lắm chứ!Bởi vậy ngày hôm nay tôi sẽ sống thật ý nghĩa. Tôi sẽ trân trọng từng giây phút mà mình đang sống dù đôi lúc cuộc sống không như tôi mong muốn nhưng tôi sẽ tìm những lối thoát,những ngã rẽ trong những lúc tưởng rằng cuộc sống đã đến đường cùng ,vì tôi tin rằng có thể cuộc sống đang muốn thử thách lòng can đảm của tôi. Nếu ngày mai tôi chết…………………..đó là chuyện của ngày mai còn ngày hôm nay tôi vẫn đang sống! tôi sẽ sống theo đúng nghĩa của từ sống vì biết đâu không có kiếp sau như người ta nói. Nếu biết trước ngày mai mình chết bạn cảm thấy như thế nào về những gì bạn làm? Những việc làm của bạn xuất phát từ trái tim vị kỷ thay vị tha? Bạn đã đề cao niềm vui của mọi người lên trên cái bản ngã vì niềm vui của mình chưa? Nếu bạn có một trái tim vị tha và luôn đem lại sự lợi lạc hạnh phúc cho moi người thì bạn sẽ cảm thấy rất mãn nguyện, trái lại bạn chỉ cảm thấy dày vò và hối hận thôi! Vì vậy bạn hãy sống trọn vẹn ngày hôm nay vì ngày mai bạn sẽ không biết mình ra sao? Sẽ đi về đâu? Còn sống hay đã chết khi vô thường đến bất chợt, hãy sống một cuộc sống thật ý nghĩa, thật thiện lành vì lối sống đó không những đem lại niềm vui và an lạc cho mình mà còn trang trải đến với mọi người. Mỗi buổi sáng thức dậy bạn hãy tâm niệm “Nếu ngày mai tôi chết, tôi sẽ…” và mỉm cười tặng cho những ý niệm lành của mình được đặt sau dấu ba chấm, nhé!
nếu một ngày tôi chết